Đóng

Miền nhớ

Một sáng thức dậy trong không khí se lạnh của ngày đông, vẫn thấy yêu thương cuối xuống rất gần, vẫn thấy lòng trọn vẹn và ấm áp như ngày mới biết yêu thương sâu sắc cuộc sống này. Yêu mình, yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu những người dưng khác họ.

Đêm qua, đứa em gọi điện kể về một đoạn tình dang dở. Giờ sống bên vợ con nhưng vẫn còn vương vấn khôn nguôi. Người yêu xưa vẫn khóc vì em giữa đêm đông lạnh giá. Ở lại hay ra đi chẳng thể đưa lên bàn cân đong đếm và lựa chọn. Đã có lúc, tình yêu trong em cồn cào, điên loạn. Em thoáng có ý nghĩ từ bỏ vợ con, chạy theo tiếng gọi con tim. Thế nhưng giữa vợ con và người xưa em không thể đưa ra lựa chọn. Điều ấy làm em dằn vặt. Em không thể bỏ gia đình, cũng không muốn từ bỏ người xưa. Tình em vẫn nồng, tim em vẫn khắc khoải nhớ, khắc khoải đau khi người xưa buông tiếng khóc.

Câu chuyện giữa lý trí và con tim làm ta nhớ tình yêu đã cách xa. Xa nhau bởi cả hai còn yêu nhưng không thuộc về nhau nữa. Nhớ những người đã yêu ta một cách trọn vẹn mười năm dài không chút tình hồi đáp. Rồi cũng tới lúc để tình cảm ấy nằm yên nơi đáy tim mà vui vầy hạnh phúc mới. Lâu lâu ta vẫn gặp ánh mắt thiết tha năm nào của người, nhưng cũng tự hiểu rằng mọi cảm giác ấm áp ngày xưa giờ đã thành kỷ niệm. Người đang dành trọn yêu thương cho gia đình nhỏ của riêng mình. Đa mang một miền nhớ!

Những tình mộng, tình thơ đã dở dang. Người đã êm ấm trong chăn chung gối mộng. Tiếng khóc con thơ lùa tình yêu xưa vào cõi nhớ, lùa vào ký ức một thời hạnh phúc trọn vẹn có ta có người. Đi qua một thời trẻ dại. Ta yêu cuồng say và sống với men nồng ấm áp. Giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm với chút hương thừa của ân tình xưa cũ.

Ai cũng một lần đi qua miền nhớ chông chênh khi bước qua những cuộc tình không trọn vẹn. Đã có lần thức giấc giữa đêm khuya, ta nhắn tin hỏi cô bạn đang hạnh phúc bên đứa con thơ vừa chào đời, “Ngày xưa có hay nhớ người yêu cũ thế không?”. Thật trùng hợp, bạn cũng đang thao thức, nhắn tin trả lời. “Có lẽ ai cũng có lúc thế thôi, sẽ có lúc gợn lòng vì một người đã cũ.” Người đã có gia đình hạnh phúc còn vậy, thì ta, một kẻ độc thân, còn phiêu trên những giấc mộng tình thì đôi khi thấy nhớ nhung cũng là lẽ thường.

Ta nhớ để hiểu rằng con tim vẫn còn ấm. Nhớ để hiểu rằng bao năm qua ta vẫn chưa bị thói đời biến ta thành một kẻ không ra gì, buông bỏ đi những điều tốt đẹp. Ta tin một ngày nào đó sẽ gặp một người vẽ tiếp cùng ta những yêu thương của một thời tuổi trẻ. Cùng ta đi hết quãng đường đời còn lại. Cuộc đời không ai có thể một lần thắm lại mộng mơ của tuổi mười tám đôi mươi. Chẳng ai có thể đi lại những tình mộng vu vơ đầy luyến nhớ ấy một lần nữa.

Không quên không có nghĩa là hoài niệm mãi về ký ức đã qua để khổ đau. Không quên vì đó là những mảng màu ký ức đẹp như mơ nên ta mãi trân trọng giữ gìn. Ta hiểu rằng trong một kiếp người đa đoan thì thời khắc ấy chỉ đến duy nhất một lần trong đời. Chẳng ai có thể sống thêm một lần tuổi trẻ.

Mong răng tôi và ban, nhưng ngươi đang vác trên vai dăm ba cuộc tình đã lỡ, độc hành đi tìm tương lai sẽ mau tới ngày cùng một người nào đó ngồi nghịch những sắc màu xanh đỏ trong ký ức một thời. Rồi sẽ cùng người vẽ lên bức tranh hạnh phúc của những ngày sắp tới. Có anh, có em trong hạnh phúc tương lai mai sau.

Sài Gòn, 2012

Tuyền Nguyễn